Những bằng chứng về sự tồn tại của Hội chứng Down trong sự phát triển của nhân loại

Hội chứng Down đã được ghi nhận trong lịch sử phát triển của loài người, kể từ buổi bình minh của nhân loại. Bằng chứng vật lý còn lại tuy không nhiều và khoảng cách thời gian của các vật chứng lại rất xa nhau, tuy vậy thì vật chứng vẫn còn đó. 

Từ thời Tiền sử

Có một số tang vật từ thời tiền sử mà các chuyên gia tin rằng mô tả Hội chứng Down. Viên đất sét từ Babylon có niên đại năm 4000 trước công nguyên có mô tả tới 62 di tật bẩm sinh của con người.

Có bằng chứng từ thời kỳ Paleolithic (18.000 năm trước) miêu tả có thể là Hội chứng Down hoặc một điều gì tương tự như vậy với việc tìm thấy Taurodontism (một biến thể của răng) là kết quả của rối loạn cặp ba nhiễm sắc thể 21.

Một hộp sọ từ một tu viện trên ngọn đồi Breedon ở Tây Bắc Leicestershire (Anh) từ khoảng 700-900 sau Tây lịch và được cho là có rất nhiều tính năng thường thấy trong các cá nhân có Hội chứng Down. Đặc điểm được đưa ra là kích thước đầu nhỏ, nắp hộp sỏ nhỏ, xương vòm sọ mỏng, khuôn mặt nhỏ, hàm trên nhỏ, hàm dưới nhô ra và răng phát triển không đều.

Một trong các lý thuyết đang gây tranh cãi thuộc về nền văn hóa của bộ tộc da đỏ Olmecs cư ngụ tại vùng vịnh Mexico trong khoảng từ năm 1500 Trước công nguyên đến năm 300 sau Tây lịch. Nghệ thuật còn sót lại của nền văn hóa này như tranh vẽ trên tường, tượng điêu khắc dường như mô tả người có Hội chứng Down.

Bức tượng đất nung này(khoảng năm 500 sau Tây lịch)  trưng bày trong ngày văn hóa Tolteca (Mexico) mô tả các tính năng trên gương mặt có đặc điểm giống với Hội chứng Down như mắt nhỏ, xếch, lưỡi nhô ra, mũi gãy, miệng mở. 

Một bằng chứng nữa cũng gây ra những tranh cãi thuộc về nền văn hóa Tumaco-La Tolita của Columbia và Ecuador (từ năm 600 Trước công nguyên đến năm 350 sau Tây lịch). Nghệ thuật của họ qua các tranh khắc và tượng thường mô tả các loại bệnh tật và các cảnh tượng ốm đau trong cuộc sống. Có một bức tượng đã đặc biệt gợi ý tới Hội chứng Down vì nó mô tả một người lùn, béo phì, mắt nhỏ và xếch, miệng mở, mũi nhỏ, hàm nhô ra và ngón tay dày.

Những bằng chứng lịch sử miêu tả Hội chứng Down

Một trong những bằng chứng lâu đời nhất là bức tranh tựa đề “Ecce-homo-scene” năm 1505. Đứa trẻ được miêu tả trong bức tranh này có những đặc điểm của Hội chứng Down. Đôi mắt nhỏ và hơi xếch, cổ to, tai nhỏ và thấp, khuôn mặt nhỏ so với phần còn lại của đầu, mũi tẹt, người thấp.

Tiếp theo là một loạt các bức tranh tôn giáo do họa sĩ Andrea Mantegna (1430-1506) vẽ.

–          Đầu tiên là bức “Đức Trinh Nữ và trẻ em với Thánh Jerome và Louis ở  Toulouse” (Virgin and Child with Saints Jerome and Louis of Toulouse) (khoảng năm 1455 sau Tây lịch) mô tả một đứa trẻ có đôi mắt nhỏ, xếch, khoảng cách rộng, miệng mở với một lưỡi nhô ra, sống mũi tẹt với một cái mũi tròn.

–          Khoảng năm 1460, Mantegna vẽ bức “Madonna và trẻ em” (Madonna and Child) treo ở viện bảo tang Uffiizi tại Florence, gương mặt của Chúa hài đồng có đặc điểm của Hội chứng Down.

Mantegna là một trong những họa sĩ đầu tiên dung người sống làm mẫu cho các bức tranh của mình.

Một tranh khác tên “Madonna della Humilita” vẽ vào khoảng 1437 của tu sĩ Filippo Lippi có thiên thần với những nét tiêu biểu của Hội chứng Down.

Một trong những ví dụ nổi tiếng nhất được tìm thấy trong bức tranh “The Adoration of the Christ Child” của họa sĩ người Hà Lan vẽ khoảng năm 1515, gương mặt thiên thần đứng bên cạnh Đức Mẹ là gương mặt của người có Hội chứng Down với mặt phẳng, mắt có mi dầy, mũi nhỏ, và người chăn chiên đứng ở hang phía sau dường như cũng có nét mặt y như vậy. Đáng chú ý hơn nữa là xem ra họa sĩ cho thấy không có gì đặc biệt về hai nhân vật này, họ được vẽ  đang dự lễ Giáng sinh như những người khác, họa sĩ không mô tả họ như là có khuyết tật. Bức họa này hiện nay đang lưu trữ tại The Metropolitan Museum tại New York, Hoa Kỳ.

“The Adoration of the Christ Child”: Có hai cá nhân trong bức tranh này có đặc điểm nổi bật khác nhau trên khuôn mặt khác với những ngườixung quanh và nó được cho là họa sĩ mô tả những người có Hội chứng Down.

Chi tiết thứ nhất của bức tranh là một thiên thần ở bên phải của Madonna. Không giống như Madonna, hình thiên thần hiển thị phẳng hơn khuôn mặt bình thường, mắt hẹp và xếch, có bọng mắt, sống mũi tẹt và hếch, một miệng hơi loe và và ngắn hơn so với người bình thường.

Chi tiết thứ hai của bức tranh là một cậu bé chăn cừu có nhiều đặc điểm với thiên thần trước đó 

Những bằng chứng nghệ thuật này đã chứng minh rằng từ xa xưa, đã có các nhà tư tưởng tự do, các nghệ sỹ, những người xúc động bởi Hội chứng Down đã nhìn thấy vẻ đẹp của họ mà không có sự ghét bỏ; họ không có sự sợ hãi  hay khinh miệt sự khác thường mà coi đó là một điều đặc biệt mà Thiên Chúa ban tặng cho người có Hội chứng Down.

Traimoxanh sưu tầm và dịch, đề nghị ghi rõ nguồn khi trích dẫn.

Print Friendly, PDF & Email

Leave a Reply