Câu chuyện về sự ra đời của Noah: Hội chứng down làm thay đổi cuộc sống của chúng tôi như thế nào…….trở nên tốt hơn.

Tất cả đã thay đổi. Mãi mãi

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy, tôi đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng bếp và tán chuyện với bạn qua điện thoại thì vợ tôi lao thẳng vào phòng và nói,

“Rick…..tắt điện thoại đi”

Tôi bỏ điện thoại xuống ngay lập tức và tự hỏi liệu có điều gì không hay ho chăng. Không để câu hỏi của tôi kiểu như “Có điều gì xảy ra vậy em?” thì vợ tôi đã nhanh chóng giơ chiếc que thử thai cho tôi xem, trên đó có hai vạch.

Hai vạch sẽ thay đổi cuộc sống của chúng tôi.

Mãi mãi

Cái này làm thay đổi mọi thứ

Chúng tôi sẽ có em bé….!

Tôi không thể tin được! Tôi bị sốc! Tôi hạnh phúc, vui mừng và phấn khích….nhưng trên hết, vượt lên tất cả mọi cảm giác, đó là tình yêu với đứa con vừa mới hình thành trong bụng của vợ tôi.

Tôi đã mong chờ đến ngày này

Và nó đã tới…….

…..chúng tôi sẽ làm cha mẹ…..!!!

Chờ đợi

Mười tháng tiếp theo dường như dài vô tận. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về niềm hạnh phúc khi cùng với người vợ tuyệt vời của mình nuôi dạy con.

Người bạn tốt nhất và là vợ tôi

 Abbie và tôi dành phần lớn thời gian trong mười tháng đó để tạo nên hình ảnh của “Noah” trong tâm trí chúng tôi.

Ngay khi chúng tôi khám phá rằng chúng tôi sẽ có một cậu con trai, chúng tôi biết ngay cậu bé sẽ nhìn như thế nào, nghịch ngợm ra sao, cung cách nói năng cũng như kiểu cách ăn mặc của cậu.

Tôi thậm chí đã đặt tên cho con là Noah David Smith

Tôi thực sự yêu thích những buổi cùng Abbie đi khám thai tại OBGYN. Tôi YÊU hình ảnh của Noah trên máy siêu âm. Tôi ngắm nhìn con lớn dần lên theo thời gian, từ lúc chỉ bằng hạt đậu, lớn lên bằng quả nho, rồi quả đào cho tới khi bằng quả dưa hấu.

Tôi nhớ lần đầu tiên khi nghe nhịp tim của con. Thật tuyệt vời (tôi đã khóc như một đứa trẻ).

Lớn lên…..lớn lên….lớn lên

Tôi không thể tin điều này là có thực. Tôi không thể tin vợ tôi đang mang trong mình một sự sống khác. Tôi không thể tin tôi sẽ làm cha.

Mười tháng tiếp theo, chúng tôi cực kỳ háo hức chuẩn bị cho ngày Noah chào đời. Nào là, vòi tắm cho bé, nào là tiệc tùng liên hoan, phòng cho em bé (chúng tôi thậm chí đã tự sơn phòng cho bé), cùng nhau đọc sách dành cho các bà mẹ, và dĩ nhiên là  cùng nhau chọn những bộ đồ cho bé sơ sinh dễ thương nhất trên hành tinh!

Thật sự mà nói thì tôi không thể giải thích được sao mà tôi có thể làm được chừng ấy việc trong mười tháng. Sự phấn khích được làm cha mẹ giống như đứa trẻ mong chờ ông già Noel trong đêm trước Giáng Sinh….hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại. Mỗi đêm tự hỏi mình liệu đây có là đêm con ra đời hay không!

Ngày 14 tháng 12 năm 2010 chúng tôi tới OBGYN để khám thai, huyết áp của vợ tôi hơi cao. Lúc đó, Noah được 36 tuần tuổi, và OBGYN nói muốn chúng tôi trở lại vào sáng sớm ngày hôm sau để  sinh em bé.

Ôi chao…! Tôi không thể tin được. Chúng tôi thực sự trở thành cha mẹ! Điều mong chờ đã đến!

Sau khi khám thai, chúng tôi lái xe đi lòng vòng thu xếp một vài việc lặt vặt cuối cùng, tôi không nhớ gì về ngày hôm đó, hoặc những ngày trước đó, nhưng tôi nhớ đã nói với vợ tôi:

Em biết không, đôi khi những cặp vợ chồng tới nhà thờ, đứng trên bục sân khấu và chia sẻ một câu chuyện buồn về những điều đã xảy ra với con cái của họ, những người có mặt đều khóc và chia sẻ với họ. Lúc đó, em cảm thấy thương họ, nhung trong tâm trí em, em nghĩ rằng thật may mắn cho em vì điều đó xảy ra với họ chứ không phải với em….và anh không nghĩ anh có thể đối mặt với những vấn đề như thế.

Đôi khi, anh thấy sợ hãi và anh nghĩ rằng Chúa lòng lành sẽ làm những điều giống như thế với anh. Em biết không? Anh hy vọng chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra, anh thực sự nghĩ rằng anh không thể xử lý được điều đó. Anh vui vì mọi thứ đều tốt đẹp với Noah. Chúng ta luôn cầu nguyện mọi điều cho con và cho tới nay, tất cả đều hoàn hảo. Anh mong chờ được đón con chào đời.

Chúng tôi tới một trong những nhà hàng yêu tthích, đó là quán Posados, một quán bán đồ ăn Mê hi cô và thưởng thức một bữa ăn cuối cùng của cặp vợ chồng son. Chúng tôi không hề biết rằng bữa ăn đó sẽ thực sự là bữa ăn son rỗi cuối cùng trong cuộc đời chúng tôi. Bởi vì chỉ không đầy 24 giờ sau đó, thế giới của chúng tôi sẽ bị đảo lộn.

Toàn bộ cuộc sống của chúng tôi sẽ thay đổi sau bữa tối

Khi chúng tôi ăn xong bữa tối với hơn 10 đô la, gồm bánh ngô kèm nước sốt, Noah bé nhỏ đạp chân vào bụng mẹ cậu như muốn được ra ngoài gặp chúng tôi. Chúng tôi dành hàng giờ sau bữa ăn để tán chuyện, cười đùa, và đưa ra những câu hỏi cho nhau.

Chúng tôi quá ư háo hức!

Bữa tối no nê

Sau bữa ăn, chúng tôi phấn khích đến nỗi mà tôi không muốn về nhà chỉ để cố gắng chợp mắt. Vì vậy, để giết thời gian chúng tôi đến Target và đi bộ xung quanh đó cho tới khi họ đóng cửa. Khi về đến nhà, tôi khá chắc chắn là tôi đã dành cả đêm để nghĩ về điều tuyệt diệu nhất cuối cùng đã tới, cuối cùng tôi sẽ gặp Noah bé nhỏ!

Ngày chúng tôi mong chờ đã tới rồi.

Miên man đợi chờ

Sáng hôm sau chúng tôi thức dậy và đến ăn sáng tại nhà hàng Chick-Fil-A. Abbie không ăn được, nhưng tôi thì đói run người. (Tôi biết, tôi là một người chồng đáng ghét). Khoảng 6 giờ 15 phút sáng chúng tôi tới bệnh viện và khám tổng quát. Tôi rất hồi hộp. Tôi hết sức háo hức. Tôi không thể dừng suy nghĩ về việc Noah sẽ trông như thế nào? Cơn đau của Abbie sẽ như thế nào? Liệu tôi có bị ngất khi Abbie vào phòng đẻ hay không. (Tôi thực sự nghĩ tôi có thể. Tôi rát yếu chịu đựng những điều như thế).

Toàn bộ cuộc sống của chúng tôi sẽ thay đổi

Sau rốt, chúng tôi trở lại phòng chuẩn bị sinh, nơi Abbie chờ để sinh em bé.

Trong phòng có một chiếc đi văng, ở vị trí khá bất tiện, là do tôi yêu cầu từ trước. Mười hai tiếng tiếp theo chúng tôi ngủ trưa,  đọc sách, xem chương trình phỏng vấn trên vô tuyến ( liệu có phải là chỉ ở phòng tôi, hay là dường như mọi phòng bệnh ở các bệnh viện của Mỹ đều chỉ có chương trình Montel Williams và Maury Povich chiếu đi, chiếu lại tất cả các ngày dài chờ đợi?) và chơi trò chơi điện tử trên iPad.

Tôi cố gắng ngủ càng nhiều càng tốt bởi vì  1) tôi đã không ngủ chút nào từ đêm hôm trước, và 2) giấc ngủ giúp thời gian qua mau. Khi tôi ngủ, tôi không thể theo dõi thời gian. Tôi chỉ ngủ. (Điều này giúp tôi không phải khắc khoải đếm từng phút trôi qua.)

Suốt ngày, các bác sỹ và y tá đến kiểm tra tình trạng của Abbie, mỗi khi cửa mở tôi giật nảy mình trên chiếc đi văng, giống như khi các nhân viên tiếp thị giảm giá đến gõ cửa nhà tôi, hy vọng họ sẽ nói “đã tới giờ”. Nhưng họ không nói gì. Họ chỉ luôn nói “Ok, em bé chưa sẵn sàng chào đời. Chúng tôi sẽ quay lại  ngay để kiểm tra thêm.”

Một trong những yếu điểm lớn nhất của tôi, đó là tôi không phải là người kiên nhẫn, (Tôi đang kiên nhẫn)

Là chúng tôi phải chờ ….

và mong…….

và đợi …….

Thật quá sức chịu đựng. Tôi chỉ mong được gặp chàng trai bé nhỏ!

Chấm dứt đợi chờ

Sau 12 tiếng chịu đựng cơn đau (và chờ đợi!) OBGYN tới và nói rằng chúng tôi có hai phương án; 1) cố chờ đợi thêm 12 giờ nữa, (hoặc dài hơn) hay là 2) Mổ đẻ.

Abbie

Sau 12 tiếng đồng hồ chịu đau, và không biết chắc liệu 12 tiếng nữa có thể sinh được em bé hay không, chúng tôi chọn phương án 2. Từ thời điểm đó trở đi, tôi cảm thấy như cuộc đời tôi nhanh chóng chuyển tiếp. Trước khi tôi có thể đóng máy iPad lại thì vợ tôi được đẩy tới phòng sinh, còn tôi mặc bộ quần áo màu xanh sáng đã tiệt trùng.

Chỉ khoảng năm phút thôi mà cuộc sống của tôi tưởng chừng như đang trôi trong sự chuyển động dật dờ đến vô tận. Đó là khi vợ tôi ra khỏi phòng, chỉ còn lại mình tôi trong căn phòng, nơi chúng tôi ở bên nhau cả một ngày dài. Tôi cầu nguyện. Tôi đi tới, đi lui. Tôi nhảy lên và xuống trong một trạng thái bị kích động. Tôi cầu nguyện. Tôi đi tới, đi lui. Lặp đi rồi lặp lại, cứ thế mãi.

Tôi không thể tin nổi rằng cuối cùng thì vợ chồng tôi đã được gặp con, chàng trai nhỏ bé mà chúng tôi đã mong chờ sẽ được gặp trong một thời gian dài.

Giết thời gian trong khi chờ y tá tới và tôi!

Dường như sau khi chuẩn bị xong cho ca mổ, một y tá trở lại và đưa tôi tới phòng mổ đẻ. May mắn làm sao, họ có một tấm màn che ở đó cho phép tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình. Chỉ thế thôi cũng là quá tốt với tôi rồi.

Tôi nhớ tôi đã tự hỏi điều gì sẽ  xảy ra trong căn phòng đó. Cảm giác của tôi ra sao. Liệu tôi có khóc vì vui sướng. Liệu vợ tôi sẽ trở nên giống như những bà vợ khác trong phim, luôn la hét và chửi bới trong cơn đau.

Tôi tự hỏi nếu vợ tôi bị đau đớn. Dĩ nhiên, tôi sẽ không thể chịu đựng được.

Những điều tôi lo lắng đã không xảy ra. Vợ tôi thật tuyệt vời. Không có ai la hét. Bác sĩ và các y tá vừa nói chuyện với nhau về những vấn đề xã hội và thanh thiếu niên vừa kéo Noah ra khỏi Abbie. Thật lạ lùng.

Tôi nắm tay Abbie và nhắc đi nhắc lại những câu đại loại như: “Em vẫn khỏe chứ? Em có cảm thấy gì không? Tất cả mọi thứ đều ổn chứ? Anh yêu em. Em có thể tin chúng ta đã có con? Ôi. Anh muốn phát điên lên. Anh yêu em.”

Trong khoảng năm phút, bác sĩ nói, “Ôi, cậu bé đây rồi!” và sau đó “Chao ôi….! Hãy nhìn đôi má này.” Tôi rất hồi hộp và cũng rât háo hức. Tim tôi như đang chạy với vận tốc hàng triệu dặm trong một giây. Tôi mong được nhìn con, con của tôi.

Khi bác sĩ hỏi, “Anh có muốn thấy em bé không?” Tôi nói, “CÓ!CÓ!CÓ!”. Trái tim tôi như đông cứng lại. Thật đấy. Bác sĩ đỡ chiếc đầu xinh xắn của con tôi trong lòng bàn tay như  đỡ một trái bóng rổ, và giơ cao cháu lên phía trên, lúc đó là 6 giờ 15 phút ngày 15 tháng 12 năm 2010, lần đầu tiên, tôi nhìn con trai xinh đẹp của chúng tôi, Noah David Smith.

Tim tôi như ngừng đập

Yêu từ  cái nhìn đầu tiên

Tôi như muốn ngất đi; ngay tại đây trong bệnh viện! Cậu bé trên cả tuyệt vời. Cậu là con trai bé nhỏ của chúng tôi. Cậu thật xinh đẹp. Tôi khóc vì sung sướng. Đó là cậu bé đẹp đẽ nhất mà tôi từng nhìn thấy.

Tôi nhớ rằng,

“Thật tuyệt làm sao……làm thế nào mà tôi có thể có được một em bé đẹp đẽ đến như thế chứ!”

Tôi là một ngôi sao

Tôi thực sự biết ơn.

Con trai bé nhỏ chiếm trọn trái tim tôi. Tôi đã yêu con ngay từ phút đầu tiên khi nhìn thấy hai vạch hiện ra trên que thử thai, nhưng lần đầu nhìn thấy con, lần đầu nhìn đôi mắt to, màu xanh xinh đẹp của con, đã vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng.

Tình yêu con tràn ngập trong tôi.

Chàng trai

Tôi nhìn hau háu như một con diều hâu, như một người lính khi người chuyên gia y tế làm vệ sinh cho con trai tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi con. Các bác sĩ và y tá thì thầm với nhau, tôi đoán kiểu thì thầm của họ như tán chuyện phiếm bên máy làm lạnh nước trong cơ quan.

Tôi chụp ảnh và thông báo lại cho vợ tôi những thứ tôi nhìn thấy. Tôi nhìn xung quanh một cách cẩn thận như những tay săn ảnh và chụp lại toàn bộ. Trên thực tế, ngón tay tôi tê cứng vì bấm nút máy ảnh quá nhiều!

Chẳng phải cô ấy rất xinh sau khi có em bé ư

Sau vài phút, một y tá bước ra và đặt con trai lên tay tôi. Lần đầu trong đời, tôi bế con trai bé xíu, trên đôi tay,  Noah báu vật của tôi! Con được quấn trong tấm chăn nhỏ màu xanh và đội trên đầu một chiếc mũ xinh xắn.

Tôi không thể tin tôi đang bế con trai mình.

Da thịt của tôi, máu của tôi.

Tuyệt vời trên cả sự tưởng tượng.

Chúng tôi ôm con. Hôn con. Abbie có một giây để ngắm con trong chập chờn giấc ngủ.

Một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng tôi

Người ta đưa Noah đi để cân bé, và tôi hỏi liệu tôi có thể đi cùng họ và chụp ảnh Noah nằm trên cân hay không. Khi người y tá và tôi đẩy xe của Noah xuống sảnh tới phòng dành cho em bé, chúng tôi đi qua phòng chờ, nơi gia đình tôi đang chờ đợi. Mọi người chạy ào tới để ngắm nhìn cậu bé xinh đẹp.

Người y tá cầm máy ảnh của tôi để chụp một vài bức ảnh Noah trên bàn cân, và nói cô ấy sẽ đưa Noah vào phòng của chúng tôi trong khoảng một giờ.

Trời ơi! Tôi không thể đợi thêm được.

Đôi má bầu bĩnh đáng yêu

Tôi đưa bố mẹ vợ vào phòng hậu phẫu để thăm con gái của mình. Các cụ rất vui sướng khi gặp con gái. Tôi bận dùng máy điện thoại để chụp lại màn hình máy ảnh để còn gửi ảnh của Noah cho tất cả bạn bè tôi. (Dĩ nhiên là tải lên tweet và Facebook!)

Tôi muốn ôm chàng trai bé nhỏ

Vợ tôi vẫn chưa tỉnh lại, cô ấy run rẩy và có những hành động kỳ lạ, khiến tôi lo sợ. Nhưng chỉ trong vòng một giờ sau đó, cô ấy trở nên bình thường. Y tá trong phòng hậu phẫu đúng túm tụm thì thào với nhau, cuối cùng bác sỹ của chúng tôi tại OBGYN đến, chị nói

…tất cả đều tốt đẹp. Noah rất xinh đẹp, và Abbie sẽ sớm bình phục trong thời gian ngắn.

Khi chúng tôi hỏi tới năm lần về tên của vị bác sĩ nhi khoa là gì. Các y tá nói họ chỉ muốn chắc chắn điều họ có là đúng. Một lần nữa, điều đó dường như là bình thường với tôi. Không có gì là to tát cả.

Họ đẩy Abbie qua phòng trẻ sơ sinh (rất, rất nhanh) hơn là để cô ấy có thể nhìn con trai mình thêm lần nữa, trên đường tới phòng bệnh của cô trong bệnh viện.

Trên đường tới phòng bệnh (Bắt đầu cho buổi tối của chúng tôi)

Bình thường thì y tá của phòng trẻ sơ sinh sẽ bế bé sơ sinh tới cửa sổ một lúc để mẹ của bé có thể nhìn em bé dễ thương của mình trước khi chuyển tới phòng bệnh. Trường hợp của tôi, Noah nằm yên trong giường cũi và họ đẩy nhanh Abbie qua cửa sổ phòng trẻ sơ sinh.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi có con, do đó, dễ hiểu là chúng tôi coi đó là điều bình thường.

Cuối cùng, chúng tôi ở trong phòng của Abbie, xung quanh là bố mẹ, quà tặng và bạn bè. Chúng tôi thực sự hạnh phúc và cầu nguyện cho mọi việc được hanh thông. Điều này giống như có một bữa tiệc nho nhỏ trong phòng của chúng tôi. Mọi thứ đều náo nhiệt. Chúng tôi mong chờ được ngắm nhìn con trai lần nữa!!!

Chúng ta là những ngôi sao

Tôi đi tới phòng trẻ sơ sinh để ngắm con trai bé nhỏ của chúng tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi con. Cậu bé thật tuyệt vời. Mọi người chen chúc trong căn phòng nhỏ của chúng tôi ở trong bệnh viện chỉ chờ con trai nhỏ bé Noah, họ dồn lại để mở rộng lối vào cho Noah. Bóng bay với đủ hình dáng, những hộp kẹo, và rượu sâm panh táo…dường như chuẩn bị có tiệc vậy!

Chỉ một chút xíu nữa thôi, chúng tôi biết rằng toàn bộ cuộc sống của chúng tôi sẽ thay đổi.

Mãi mãi.

Mười lăm phút thay đổi cuộc sống của chúng tôi. Mãi mãi.

Một giờ trôi qua, con trai tôi vẫn chưa được mang tới phòng của chúng tôi. Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.

Sau hai giờ chờ đợi, vợ tôi gọi trung tâm y tá và họ nói mọi việc đều ổn, họ sẽ mang Noah tới phòng chúng tôi ngay.

Hôm đó là buổi tối thứ tư, bệnh viện dường như rất bận rộn, vì vậy tôi không nghĩ tới bất cứ điều gì. Chúng tôi đợi thêm một giờ nữa, Noah vẫn chưa tới. Lúc này bạn bè tôi ra về, Abbie hoàn toàn kiệt sức, và chúng tôi chỉ mong muốn một điều đó là được bế con trên tay.

Khoảng hơn mười giờ tối, bác sỹ nhi khoa của chúng tôi (bác sĩ vừa là bạn, vừa là đồng nghiệp của vợ tôi trong thời gian cô học bác sỹ nội trú) bước đến cửa, ngồi xuống, ôm Abbie, và hỏi tôi liệu tôi có muốn tới và ngồi bên cạnh Abbie hay không.

Tôi đang ngồi bên cạnh mẹ tôi trên chiếc đi văng, kiệt sức, và chỉ mong được nhìn con trai yêu quý của chúng tôi. Tôi cho rằng bác sỹ nhi khoa của chúng tôi đến vào lúc mười giờ đêm là điều hết sức bình thường, đặc biệt cô còn là bạn của vợ tôi. Vì vậy tôi nói đùa,

“Cám ơn, tôi ổn, tôi đã ngồi bên cô ấy cả ngày hôm nay rồi!”

Tôi nghĩ, cô ấy sẽ làm những điều như nói lời chúc mừng, “kiểu bác sỹ” với vợ tôi, những điều đó không cần thiết để tôi phải tới ngồi bên cạnh vợ tôi. Vợ tôi khỏe. Và tôi rất thoải mái trên chiếc đi văng bên cạnh mẹ tôi. (Chiếc đi văng tôi ngồi chỉ cách cô ấy khoảng bốn bước chân, vì vậy tôi có thể nghe được những gì cô ấy chuẩn bị nói.) Bác sĩ nhi khoa của chúng tôi nhìn tôi, và nói,

“Được rồi”

Tôi chưa từng làm gì, chưa từng chuẩn bị để đón nhận những điều cô ấy chuẩn bị nói trong vòng 180 giây sau đó….

 “Trước hết, tôi muốn nói rằng con trai của các bạn rất đáng yêu”

(Sau này tôi biết rằng đây là kiểu nói của bác sỹ “tôi tới đây để nói với bạn một điều gì đó giống như bạn sẽ nhận một cú đấm trực tiếp vào trong tâm hồn của bạn.”) Cô ấy nói cô ấy chỉ mới dành chút thời gian với con trai chúng tôi và đó là một em bé

rất tuyệt vời……

có những hạn chế nhỏ…..

và ….hệ cơ yếu….

có điều gì đó với đôi mắt của bé….

và hình dạng của đôi tai…..

và ngón chân của bé…..

và sau đó cô ấy nói ra 10 từ làm thay đổi hướng đi của cuộc đời chúng tôi;

“….và bạn biết đó, những đặc điểm này phù hợp với Hội chứng down….”

và một cái gì đó…..một điều gì đó…..một vấn đề gì đó…”

“Hội Chứng Down”

Vợ tôi bắt đầu khóc.

Bác sỹ nhi của chúng tôi ôm chặt cô ấy.

Tôi nhảy bổ ra khỏi đi văng, trong khoảnh khắc nửa giây đồng hồ tôi đến bên giường của vợ tôi, vắt óc đoán xem đã xảy ra điều gì

THỜI GIAN ĐÓNG BĂNG

Trong cuộc đời mình tôi chưa từng nghe thấy cụm từ “Hội chứng down”. Tôi rất bối rối. Tại sao vợ tôi lại khóc? Tại sao bác sỹ nhi khoa lại ôm chặt vợ tôi trong đôi tay?

Tôi chỉ mới nghe cô ấy nói chưa đầy bốn phút trước là con trai bé nhỏ của chúng tôi rất đáng yêu….và rồi mọi việc đều ổn. Vậy điều gì đang xảy ra với thế giới đây?

Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc sau đó trong cuộc đời tôi. Khoảnh khắc đốt cháy tâm trí tôi.Tôi có thể nhắm mắt lại và nó giống như tôi đang đứng ngay tại thời khắc đó.

Tôi quỳ xuống sàn nhà bên cạnh giường bệnh của vợ tôi, cô ấy đang thổn thức, nắm lấy bàn tay của vợ, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ây, nhìn bác sĩ nhi, và…..lắc lắc, sợ hãi, yếu ớt, thì thầm từng chữ,

“Con trai mình có Hội chứng Down?”

Cô lặng lẽ trả lời:

“Vâng”

Tôi lập tức ôm chặt vợ tôi và chúng tôi cùng khóc như chưa bao giờ được khóc. Lúc đó, thời gian như đông cứng lại.

Tôi thấy mẹ vợ tôi liếc nhìn bố vợ tôi, người nọ nhìn người kia dò hỏi “điều gì đang diễn ra vậy”. Bố vợ tôi cố gắng đoán xem điều gì đang xảy ra. Họ không nghe thấy những gì bác sĩ nhi khoa nói. Tất cả diễn ra trong vòng ba phút. Không biết những gì đã xảy ra. Mẹ tôi cũng lo lắng tự hỏi có điều gì xảy ra đây.

Họ thật sự hoang mang. Và tôi cũng vậy.

Gia đình chúng tôi xin phép rời khỏi phòng, vợ chồng tôi ngồi đó với bác sĩ nhi khoa của chúng tôi trên chiếc giường bé nhỏ của bệnh viện trong im lặng. Trong vài phút tiếp theo, không ai thốt ra một lời. Chỉ thổn thức.

Không thể  ngăn được thổn thức.

Tôi có cảm giác như ai đó giáng một cú thật mạnh vào trái tim tôi. Đã xảy ra điều gì?  Bóng bay đâu? Tiệc mừng đâu? Con trai tôi đâu? Tôi không có khái niệm gì về việc vừa xảy ra với tôi. Nó đến nhanh như gió hạ tôi ngã gục.

Bác sĩ nhi của chúng tôi ngồi lại với chúng tôi một chút nữa, và nói cho chúng tôi một vài điều như nên hy vọng điều gì và những bước tiếp theo như thế nào. Bác sỹ cho rằng Abbie đã biết, đó là lý do tại sao cô ngạc nhiên vì tôi không tới ngồi cạnh vợ khi cô hỏi tôi, và cũng là lý do tại sao cô không xin phép gia đình tôi trước khi đưa ra những chuẩn đoán về hội chứng down.

Cô ấy tiếp tục nói cô đã nghe nhịp tim của con trai tôi (điều này là đặc biệt quan trọng với trẻ sơ sinh có hội chứng down) và không thấy có gì bất thường.

Cuối cùng, cô hỏi chúng tôi có muốn hỏi thêm gì không (chúng tôi có cả triệu câu hỏi, nhưng điều chúng tôi mong muốn được làm chỉ là nhìn thấy con trai bé nhỏ của chúng tôi.) và nói với chúng tôi là sẽ mang Noah vào cho chúng tôi.

Sau rốt tôi đã hiểu tại sao họ lại vội vàng đẩy Abbie tới phòng bệnh mà không dừng lại để cho cô ngắm nhìn con trai trong phòng trẻ sơ sinh, và cũng không mang em bé tới phòng cho chúng tôi. Bởi vì vợ tôi là một bác sĩ nhi nên họ không muốn cô tự chuẩn đoán về con trai của mình.

Tất cả những lời thầm thì ở phòng hậu phẫu là nhân viên bệnh viện cố gắng để tìm cách liên lạc với bác sĩ nhi khoa của chúng tôi vào buổi tối thứ tư. Trong khoảng thời gian chúng tôi chờ họ “làm vệ sinh” cho Noah, chính xác là chúng tôi chờ bác sỹ nhi đến bệnh viện để thông báo cho chúng tôi biết Noah có hội chứng down.

Họ muốn chúng tôi gặp bác sĩ nhi, và để cô ấy nói cho chúng tôi biết rằng Noah sinh ra với hội chứng down, trước khi chúng tôi nhìn con một cách gần gũi và riêng tư.

Bác sĩ nhi khoa ôm Abbie vợ tôi một lần nữa rồi từ từ đứng dậy, ôm tôi và bước ra cửa. Tiếng va vào nhau của kim loại khi cánh cửa nặng nề của bệnh viện đóng lại sau lưng cô dường như vang to hơn trước đây.

Và chúng tôi ngồi đây

Cô đơn

Sợ hãi

Lo lắng

Hoang mang

Băn khoăn

Hoảng hốt

Thổn thức

Chúng tôi ôm nhau và khóc. Nước mắt của chúng tôi hôm nay nhiều hơn tất cả những giọt nước mắt đã từng rơi từ trước tới nay. Không ai nói với ai. Chúng tôi không biết phải nói gì. Chúng tôi chỉ khóc. Không lời nào thốt ra.

Thành thật mà nói, trong giây phút đó tôi thực sự không có khái niệm mình đang khóc cho điều gì. Cuối cùng chúng tôi đã có con. Đây là sự chào đời. Không phải là một đám tang. Không ai bị chết cả.

Lẽ ra chúng tôi phải căng băng rôn, thổi bong bóng, cười đùa. Không thổn thức. Thổn thức chỉ là điều cuối cùng bạn làm khi con bạn vừa mới sinh ra.

Ít nhất đó là những gì luôn xảy ra trên phim.

Nhưng đây không phải là một cuốn phim. Đây là cuộc đời của chúng tôi. Và nó đã bị đảo lộn.

Vài phút sau gia đình tôi quay trờ vào và chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Tôi nhớ mình bước ra ngoài hành lang cùng bố vợ (bố tôi đã mất vài năm trước) nắm chặt tay ông, và hai chúng tôi cùng khóc. Khóc rất to.

Tôi chỉ nhìn thấy bố vợ mình khóc vài lần trước đây. Đó là khi vợ tôi (con gái ông) phải rời khỏi nhà của họ (ở bang khác) sau một kỳ nghỉ phép hoặc nghỉ lễ để trở về nhà. Tiếng khóc lúc này của ông nghe không hề giống với những lần khóc đó. Tiếng khóc của ông vọng tới từ một nơi nào đó sâu thẳm hơn. Không có một từ ngữ nào diễn tả được tiếng khóc đó, và tôi hy vọng mình sẽ không bao giờ phải nghe lại âm thanh như vậy nữa. Đó là hai người đàn ông khóc từ sâu thẳm trong tâm hồn của họ. Một lần nữa, tôi thậm chí không thực sự chắc chắn lý do tại sao. Tuy nhiên trong hành lang của bệnh viện, hai người đàn ông trưởng thành ôm nhau khóc hàng giờ. Khóc như chưa bao giờ được khóc.

Cuối cùng chúng tôi bình tĩnh lại và bắt đầu điều chỉnh hơi thở của mình. (Thật ngạc nhiên khi chiều hướng cuộc sống của bạn có thể đột nhiên thay đổi chỉ sau vài phút.). Khoảng 15 phút sau, âm thanh mở chiếc khóa bằng kim loại trên cánh cửa gỗ to lớn của bệnh viện lại vang lên, âm thanh kêu to hơn bao giờ hết (lần thứ hai tôi cảm thấy).

Qua cánh cửa đó, một y tá đẩy chiếc giường cũi nhỏ bằng nhựa trong suốt có con trai của chúng tôi nằm im (và dễ thương) ở bên trong. Con chỉ muôn một thứ tại thời điểm này trong cuộc đời của con. Đó không phải là một chiếc iPad, không phải là một cái xúc xắc mới, hay một cái gì đó mới.

Đó là cha và mẹ của con. Là Tình yêu. Tình yêu trọn vẹn.

Ái chà, con trai đây rồi. Thật không thể tin được!

Và con sẽ nhận được rất nhiều tình yêu.

Hãy Đánh Cắp Trái Tim

Sau này tôi biết rằng vợ tôi đã tự nhủ không có vấn đề gì hết, lần đầu tiên cô ấy mỉm cười (không khóc) khi bế con trên tay.

Tôi chắc chắn đó là điều khó khăn đối với cô ấy, cô ấy đã thực hiện tốt lời hứa. Tôi sẽ không bao giờ quên giây phút đó. Họ đặt lên đôi tay của vợ tôi con trai đáng yêu Noah của chúng tôi. Tôi chưa bao giờ tự hào là chồng cô. Điều này nghe có vẻ lạ lùng, nhưng tôi có thể thấy tình yêu trong trái tim cô biểu hiện trên khuôn mặt của cô. Mặc dù tất cả những gì vừa xảy ra chỉ trong vài phút cuối, cô đã rất hạnh phúc. Cô yêu đứa trẻ này thật nhiều. Tôi yêu đứa trẻ đó rất nhiều. Và tôi yêu cô nhiều lắm. Tôi yêu gia đình của chúng tôi.

Không có gì trên thế giới so sánh được với cảm giác của cha mẹ lần đầu tiên được bế trên tay Đứa Con Mới Sinh. Điều này không diễn tả được. Nhưng đó là điều tuyệt vời.

Chàng trai bé nhỏ nắm giữ trái tim của chúng tôi

Tôi có thể viết mãi về đêm đầu tiên đó, nhưng tôi nghĩ có thể bạn có ý tưởng riêng về những gì đã qua. Chúng tôi yêu con trai mình. Chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi ôm đã ôm nhau rất lâu. Chúng tôi đã khóc rất nhiều. Và chúng tôi cũng đã cầu nguyện rất nhiều.

Sáng Hôm Sau

Sáng hôm sau, OBGYN của chúng tôi tới và nói,

“Tôi xin lỗi. Tối qua tôi về nhà nên không biết chuyện xảy ra, liệu tôi có bỏ lỡ điều gì chăng.”

(Tôi tự nhủ, 1) “xin lỗi” vì điều gì đây? Chúng tôi mới có con mà! 2) Ngay cả khi bạn “bỏ lỡ” một điều gì đó thì cũng không có bất cứ điều gì thay đổi. Chúng tôi yêu đứa con này biết bao nhiêu.

Vì một vài lý do nào đó khiến cho OBGYN không nhìn thẳng vào mặt hai vợ chồng tôi. Thật lạ lùng. Giống như cô ấy ngượng ngùng vậy. Đó là cuộc thăm hỏi không thoải mái. Sau đó cô ấy hỏi vợ tôi có cần một ít thuốc chống trầm cảm hay không. Vợ tôi nói, “Ummmm…..Không. Tôi Không Nghĩ Tôi Bị Trầm Cảm. Tôi nghĩ mọi cảm giác của tôi là bình thường.” Nhân viên của OBGYN nói được rồi và rằng cô ấy sẽ ghi vào bệnh án khi nào vợ tôi muốn dùng thuốc chống trầm cảm thì cô ấy sẽ có thuốc……Điều này khiến cho các y tá lúng túng khi thì thào hỏi vợ tôi, “Chị có muốn dùng thuốc của chị không?”. Cả hai chúng tôi chỉ đành cười trừ.

Tôi không thể làm gì để ngăn cản cảm giác đầy tiêu cực của mọi người. Tôi tự nhủ kỳ diệu làm sao, đó là ý muốn của Thượng Đế, Ngài ban cho chúng tôi một bé trai xinh đẹp, vâng, mọi người nên bắt tay vào hành động hơn là chỉ buồn bã.

Đây là một sự chào đời, chứ không phải là chết chóc.

Và từ ngày đó, chúng tôi biết chúng tôi sẽ luôn tổ chức lễ kỹ niệm sinh nhật cho con.

Bạn sẽ giúp chúng tôi chia sẻ câu chuyện rằng Hội chứng down là ok?

Chúng tôi đang làm những việc thực sự độc đáo bằng việc kể câu chuyện về cuộc sống của con trai chúng tôi qua thông qua một phút video hàng ngày. Chúng tôi tin rằng đó là câu chuyện đáng để chia sẻ, và chúng tôi hy vọng bạn sẽ giúp chúng tôi chia sẻ câu chuyện về con của chúng tôi; câu chuyện mà tất cả trẻ em (kể cả có khuyết tật) đều rất đáng yêu.

  • Câu chuyện OK Hội chứng down

Hãy chắc chắn rằng bạn sẽ kết nối với chúng tôi (và hàng Ngàn gia đình tuyệt vời khác) tại các trang mạng xã hội của Bố của Noah (Noah’s Dad Facebook, Noah’s Dad Twitter  stream, Noah’s Dad YouTube Channel), cũng như khám phá hình ảnh cuộc hành trình của Bố Noah. Tôi thực sự tin rằng cùng nhau chúng ta có thể giúp cho thế giới có được cái nhìn về những đứa trẻ giống như con trai Noah của chúng tôi xứng đáng có được tình yêu như bất kỳ người nào trên hành tinh này. Bạn có vui lòng mất một giây để giúp chúng tôi làm điều đó không?

Hãy chắc chắn điền địa chỉ email của bạn vào ô trống dưới đây để nhận tất cả cập nhật tin tức của chúng tôi. Chúng tôi mong muốn được chia sẻ câu chuyện của chúng tôi với bạn.

Thật tuyệt vời trở thành cha của Noah!

Nguồn: http://noahsdad.com/story/

Kim Liên dịch, đề nghị ghi rõ nguồn từ traimoxanh  khi trích dẫn bài dịch.

Print Friendly, PDF & Email

Leave a Reply