
Bức thư của Chúa Jesus gửi tới người mẹ có con mắc Hội Chứng Down
Bởi Bleigh Garcia
Khi tôi ngồi ở khoa sơ sinh vào ngày bác sĩ đưa cho tôi chẩn đoán hội chứng Down của Tristan, đầu tôi ngập tràn nhiều suy nghĩ và cảm xúc. Tình cảnh lúc đó thật buồn, từ sự im lặng ở góc bệnh viện, những tiếng thì thầm giữa các y tá đến cách mà bác sĩ thông báo với tôi “tin” này.Phản ứng của tôi lúc đó hoàn toàn tiêu cực. Sau khi bác sĩ thông báo, tôi bật khóc và hỏi “làm thế nào điều này lại xảy ra?”, và bác sĩ trả lời rằng: “Cô không có lỗi gì cả, đó chỉ là một rủi ro di truyền, một bất thường về nhiễm sắc thể”. Cô ấy không có ý gì xấu. Cô ấy cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp và an ủi tôi, mặc dù cô ấy có lẽ không biết chính xác câu trả lời là gì. Nhưng sau khi cô ấy rời đi, tôi không biết làm thế nào để đối diện với điều đó. Một tai nạn? Một sai lầm? Tại sao Chúa lại cho phép điều này? Tại sao điều này lại liên quan tới đức tin của tôi – là một người theo đạo? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra.
Có một khía cạnh logic trong tâm trí của tôi, nói rằng chúng ta sống trong một thế giới đầy rẫy những bệnh tật và rối loạn, và có thể “rủi ro” về nhiễm sắc thể này đã xảy ra bên trong cơ thể tôi khi thụ thai. Một nơi nào đó, bằng cách nào đó, một sai lầm đã xảy ra và đã có thêm một nhiễm sắc thể nữa. Hoặc, có một mặt khác mà tôi biết là đúng kể từ ngày tôi trở thành một người Cơ đốc giáo, “Thi-thiên 139” nói rằng Đức Chúa Trời tạo thành sự sống trong dạ con. Ngài có quyền kiểm soát. Ngài biết. Ngài muốn nó xảy ra.
Bây giờ, gần 3 năm sau, tôi vẫn không biết làm thế nào để xử lý những điều này. Tôi có nên thay đổi Tristan không? Không. Liệu tôi có thể lấy đi nhiễm sắc thể đó nếu tôi có cơ hội? Không bao giờ. Tôi có tự hào và hạnh phúc khi được làm mẹ của Tristan? Bạn biết câu trả lời rồi đấy. Mặc dù tôi yêu con mình bằng tất cả trái tim và tự cho mình là người may mắn, nhưng tôi vẫn phải vật lộn với câu hỏi dai dẳng này.
Tristan có mắc hội chứng Down hay không? Hội Chứng Down là bệnh, bất thường, hay rối loạn? Đây có phải chỉ là một rủi ro di truyền hay là Chúa đã đặt thêm một nhiễm sắc thể ở đó? Chúng tôi sẽ nói gì với Tristan khi con đã đủ lớn để hỏi chúng tôi rằng tại sao con lại có hội chứng Down? Tôi từ chối nói với con trai mình rằng nó là một sai lầm, và tôi từ chối nói với nó điều tôi không tin từ tận đáy lòng mình. Vì vậy, tôi ngồi trên giường vào một buổi sáng và nói với Chúa rằng tôi cần Ngài trả lời điều này cho tôi. Tôi cần Ngài giải quyết điều này trong trái tim tôi, và nói rõ ràng. Vì vậy, Ngài đã làm điều đó.
Đêm đó, trong quầy thanh toán ở Target, một người phụ nữ đã chạy tới, với một nụ cười trên khuôn mặt, nhìn vào Tristan bé nhỏ của tôi đang ngồi trong giỏ hàng. Không cần chào hỏi, cô ấy ngay lập tức nói với tôi bằng sự phấn khích, “Tôi cũng có một đứa cháu gái như vậy, tôi có thể bế cậu nhóc này được không?” Và tất nhiên, tôi đã đồng ý. Cô ấy biết. Cô ấy là một phần rất ít ỏi trong thế giới này có thiện cảm với một người có hội chứng Down. Thế là cô ấy bế Tristan, cô ấy đã nói chuyện, chụp hình nó và hai người dính như sam trong 7 phút tiếp theo. Cô ấy đến từ Illinois, đi ngang qua New Jersey. Khi cô chào tạm biệt, cô đặt tay lên vai tôi, nhìn vào mắt tôi và nói: “Cậu bé là một phước lành từ Chúa. Chúng ta được lựa chọn và đem lại may mắn cho mọi người.”Tôi thở dài. Rồi tôi cười. Tôi cảm ơn cô ấy và rồi cô rời đi. Trái tim tôi như được nghỉ ngơi. Tôi tin Chúa đã gửi người này từ Illinois đến để xác nhận những gì Ngài đã nói với tôi suốt thời gian qua.
Rồi đêm đó, tôi đọc được câu trong Kinh Thánh về người mù ở John chương 9: “Đi bộ xuống phố, Chúa Jesus thấy một người đàn ông mù từ lúc chào đời. Các môn đồ hỏi: “Thưa thầy, người phạm tội này: người đàn ông này, hay cha mẹ ông ta, khiến ông ta sinh ra bị mù?” Chúa Jesus nói, “Con đang đặt câu hỏi sai. Con đang tìm ai đó để đổ lỗi. Không có nguyên nhân gì ở đây cả. Thay vào đó hãy tìm kiếm những gì Đức Chúa Trời có thể làm. “(John 9: 1-3, Thông điệp)
Sau khi đọc những câu này, tôi biết. Đức Chúa Trời thử thách tôi lúc đó để dừng việc tìm ra tất cả mọi thứ, và sắp đặt trái tim tôi vào những gì tôi biết là đúng, và những gì Ngài đã xác nhận. Chúa đã tạo ra Tristan, và nó không phải là một sai lầm. Ngài muốn hoàn thành các mục đích cụ thể bằng những cách riêng của Ngài. Tristan được tạo ra một cách độc đáo, và Ngài đã sắp đặt Tristan theo cách chính xác mà Ngài muốn.
Vì vậy, tối hôm đó trong nhật ký của mình, tôi đã viết một lá thư từ Đức Chúa Trời gửi cho chính mình. Tôi muốn nhớ những gì Ngài đã nói với tôi. Tôi muốn tham khảo lại điều này vào những ngày sau nếu tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi cũng muốn chia sẻ điều này với thế giới, để họ ngừng nhìn thấy Hội chứng Down như là một vấn đề. Vì vậy, đây là những gì tôi đã viết … Tôi tin rằng đó là những điều đến từ trái tim của Chúa.
6 tháng 6 năm 2016
Bleigh thân mến,
Ta biết con trước khi ta tạo ra thế giới này. Ta cũng biết chồng của con. Mặc dù đôi lúc con có thể không nghĩ vậy, ta tạo ra các con là để các con ở bên nhau, và ta cũng biết rằng con sẽ là một người cứng đầu khi cố gắng làm mọi thứ mà không có sự giúp đỡ của ta. Giữa hai người, ta biết sẽ còn phải học rất nhiều điều. Ta biết rằng con có cách nhìn nhận riêng, và không để cho mọi người can thiệp quá sâu. Ta biết con sẽ nghi ngờ ta, và tìm kiếm liên tục mặc dù ta đã nói ta sẽ không bao giờ để lại con. Ta biết rằng chồng của con sống rất vội vàng mà không kịp dừng lại để ngửi hương thơm từ những bông hoa. Ta biết rằng con sẽ suy sụp. Ta biết rằng chồng của con sẽ thiếu kiên nhẫn. Ta biết con sẽ trở nên quá nghiêm trọng, và thiếu niềm vui. Ta biết con sẽ trở thành một người cầu toàn. Ta cũng biết rằng chồng của con sẽ gặp khó khăn trong việc thể hiện tình cảm và lòng yêu thương. Ta biết chính xác những gì con cần để tin vào Ta và Lời của Ta. Để tin tưởng ta và để nhìn thấy vẻ đẹp theo cách mà ta tạo ra nó. Để hiểu được con người của mình, và mục đích cho cuộc sống của con, ta biết những gì con cần để giữ cho mình luôn mỉm cười, tin tưởng, và hy vọng … bất chấp thế giới này có thể nói gì. Ta biết những gì con cần trong những ngày đen tối nhất của con, và ta biết con cần làm gì để sống có trách nhiệm, và hướng con trở lại với ta – người tạo ra con, người bảo vệ, người cung cấp, người cha và người bạn.
Ta biết rằng con sẽ có một người con trai đầu lòng, tên là Jael, là một người mạnh mẽ và thông minh, độc lập, già dặn và là người đem đếm sự trí tuệ cho cuộc sống của con. Ta biết rằng nó sẽ kiên nhẫn, nhạy cảm và trưởng thành. Ta biết rằng nó sẽ nhìn thấy mọi thứ khác với những đứa trẻ ở lứa tuổi của nó và sống chấp nhận hơn. Ta biết rằng cậu ấy sẽ có 46 nhiễm sắc thể và trở nên “hấp dẫn” theo như các tiêu chuẩn của thế giới. Trên thực tế, ta đã cho hầu hết con người trên thế giới này 46 nhiễm sắc thể. Tất cả mọi người đều thích gọi là “bình thường” hoặc “điển hình” … nhưng hãy nhớ rằng, “bình thường” là một từ do con người tạo ra, dựa trên sự sợ hãi và mất an toàn, được sử dụng để giúp mọi người cảm thấy được xác nhận và đặt người khác vào nhiều tiêu chí. Đối với ta, không có chuyện bình thường. Ta đã tạo ra tất cả các con theo hình ảnh của ta, và tất cả các con đều đẹp.
Ta biết rằng con và gia đình nhỏ của con đã được thoải mái và hạnh phúc, và có kế hoạch sinh thêm một đứa nữa. Ta biết rằng con đã có một giấc mơ về con của mình sẽ trông như thế nào. Con thậm chí hình dung trong tâm trí của con, đôi mắt tròn đẹp, da rám nắng, mái tóc xoăn, cơ bắp và khỏe mạnh. Con đã mong đợi cậu bé có 46 nhiễm sắc thể. Con muốn ta giữ cuộc sống của con thoải mái, nhưng ta muốn nhiều hơn ở con. Con có đức tin, nhưng không đủ. Nó không chân thành. Nó không sâu sắc và thực tế như ta mong đợi. Nó là một niềm tin dễ chịu, nhưng không phải là đức tin mà làm cho con bước qua thời kỳ đen tối. Con không tin ta, nhưng ta biết cuối cùng rồi con sẽ tin. Ta biết tất cả những gì con cần, vì vậy đã đến lúc ta phải làm những gì ta định làm.
Vì vậy, ta tạo ra một cậu bé tên là Tristan. Ta đã đưa nó đến gia đình con vào ngày 7 tháng 9 năm 2013. Cậu bé đã được chọn lựa hoàn hảo cho con, vì vô số lý do mà con sẽ chỉ nhìn thấy nếu con chịu nhìn và mở trái tim mình cho ta thấy. Ta đã cho cậu bé một nhiễm sắc thể thứ 47, điều đó chỉ có duy nhất một ý nghĩa cho mọi người ở dưới Trái Đất. Nhưng nó có ý nghĩa khác với ta. Ở thế giới của con, hội chứng Down là một sai lầm. Khoa học nói đó là một rủi ro di truyền. Các bác sĩ nói với con rằng đó là một tai nạn. Mọi người cảm thấy thương hại. Người ta sợ hãi, hiểu lầm, thiếu tôn trọng, và bông đùa về nó. Hội chứng Down đi kèm với nhiều khó khăn, và họ nói nó là một gánh nặng. Nó được xem là ngu ngốc và chậm chạp. Nó bị ghét bỏ và không được coi trọng. Nó được coi là thiểu số. Vì vậy, 92% các bà mẹ khi biết đứa con mắc hội chứng Down đã phá thai trước khi những đứa trẻ ấy có cơ hội cho ta biết chúng là ai. Ta đã cố gắng bảo họ tin tưởng ta, nhưng họ không nghe. Nếu họ chỉ có thể nhìn thấy những gì ta thấy, thì ta đã cố gắng ban phước cho họ. Ta đã cố gắng giúp họ vượt qua những thứ đã giữ họ lại quá lâu. Ta đã cố gắng mang lại niềm vui cho cuộc sống của họ. Ta đã cố gắng đưa hôn nhân trở lại và đưa các gia đình xích lại gần nhau hơn. Ta đã cố gắng giúp họ tìm hiểu sự kiên nhẫn, hiểu biết, lòng trắc ẩn, tình yêu, và hầu hết tất cả … Ta muốn cho họ thấy rằng ta yêu họ, và đặc biệt chọn họ để nhận được món quà quý giá này. Ta muốn ban phước cho họ. Nhưng họ đã không để cho ta làm điều ấy. Thay vào đó, họ chỉ chọn nhìn thấy những gì mắt họ có thể nhìn được. Một sai lầm. Một cuộc sống không đáng sống. Con thấy những điều tuyệt vời nhất mà ta đã tạo ra đều chống lại cái ác. Hội chứng Down là một trong những điều đó. Mặc dù những đứa trẻ đó đang ở đây với ta, cười, nhảy múa, hát và chơi ….nhưng chúng không bao giờ có cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ của mình và thay đổi được những người xung quanh. Nếu 92% trong số những đứa trẻ này có cơ hội được sinh ra trên trái đất, điều này hẳn sẽ tốt hơn.
Bây giờ bởi vì con sống trong một thế giới sa ngã với cơ thể không hoàn hảo, dễ bị bệnh tật nên sẽ có một số triệu chứng và “sự thiếu xót” đi kèm với sự hiện diện của nhiễm sắc thể đó. Nhưng ta đã đưa ra một cách cho con để giúp Tristan vượt qua bất cứ điều gì cậu bé phải đối mặt, với sự cầu nguyện, sự hỗ trợ thích hợp và dinh dưỡng cho cơ thể cậu. Ta cũng sẽ để một số người rất quan trọng và tuyệt vời bên cạnh Tristan để giúp cậu bé phát triển và mạnh giỏi. Cậu bé có khả năng và sẽ khỏe mạnh, và những triệu chứng này không ảnh hưởng tiêu cực đến sự tiến bộ và mục đích của cậu.
Nhưng trên hết, ta đã đặt những khả năng riêng biệt trong nhiễm sắc thể thứ 47 này.
Trong đó, ta đặt ….
Khả năng chọn hạnh phúc, trong mọi trường hợp.
Khả năng nói những gì có ý nghĩa, và sâu sắc trong từng lời nói.
Khả năng vượt qua và kiên trì, mặc dù có vô số trở ngại và đối lập.
Khả năng tỏa sáng ở những nơi tăm tối.
Khả năng nhìn và hiểu những điều trong cõi tâm linh, mà người khác không thể.
Khả năng làm cho người ta mỉm cười, chỉ với nháy mắt.
Khả năng nhìn thấy điều tốt, nơi người khác thấy xấu.
Khả năng sống chậm lại và tận hưởng những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Khả năng KHÔNG bị ảnh hưởng bởi các tiêu chuẩn về vẻ đẹp, sức mạnh và trí thông minh.
Khả năng yêu thương sâu sắc, dữ dội và vô điều kiện, mặc dù cảm thấy đáng ghét.
Và … Khả năng tha thứ một cách nhanh chóng, không đổ lỗi hoặc hận thù.
Tất cả những khả năng này đều được nhìn thấy trong chính những người được cho là “khuyết tật”. Và con, là “con người bình thường”, hãy đấu tranh để đạt được MỘT trong những điều đó.
Ta đã chọn con và gia đình của con để có Tristan. Ta biết rằng con cần món quà này, và con sẽ học được những điều con không bao giờ có thể học được nếu không trải qua. Mặc dù phải mất một thời gian để vượt qua nỗi sợ hãi và sự thiếu hiểu biết, nhưng con đã chấp nhận món quà đó … và con đã nắm lấy nó. Đừng bao giờ hỏi, đừng bao giờ nghi ngờ. Đừng bao giờ để thế giới nói với con rằng cậu bé là một sai lầm. Nếu con cho phép ta, ta sẽ tiết lộ rất nhiều điều tốt đẹp cho con, và chúng sẽ thay đổi cuộc sống của con mãi mãi. Con sẽ được thay đổi như vậy, rằng con sẽ không có sự lựa chọn ngoại trừ việc thoát khỏi bong bóng của chính mình, và nói với mọi người xung quanh con. Nói với họ, cho họ thấy sự thật. Hãy để cho thế giới nhìn thấy Tristan, và biết cậu bé, để họ có cơ hội trải nghiệm những phước lành lan tỏa từ món quà này. Đó là nhiễm sắc thể thứ 21 được ta đặt vào. Nó không phải là một sai lầm. Khoa học sẽ không bao giờ có thể xóa nó, hoặc ngăn chặn nó. Đó là bởi vì ta có ý để nó ở đó. Họ sẽ gọi nó là Hội chứng Down, và họ sẽ cố gắng ngăn chặn sự tồn tại của nó … nhưng họ sẽ không thành công. Đó là một món quà đặc biệt mà ta sẽ tiếp tục đem tặng, chỉ với hy vọng rằng mọi người sẽ chấp nhận nó. Vui lên, vì con đã nhận được một món quà quý giá, và cậu bé ấy gọi con là mẹ. Hãy nhớ rằng, thế giới này coi đó là “thiểu số”, ta cho đó là điều tuyệt vời.
Với tâm từ,
Đức Chúa Trời
SOC và admin sưu tầm và dịch
Nguồn: tesorifamilyfoundation.org