Tôi rất tự tin vào quyết định của mình khi nhận nuôi bé vì tôi tin rằng bản thân có thể chịu đựng được những lời phản đối. Dẫu là vậy, có một sự thật không hề thay đổi, không thể tránh được là tôi vẫn cảm thấy rất tổn thương. Mọi người hay hỏi rằng: “Sao lai có người chọn nuôi một đứa trẻ bị Down nhỉ?”, rằng chúng tôi bị “điên” (mặc dù, tôi vẫn hay tự nói mình điên nên câu này cũng không khiến tôi lăn tăn lắm). Rằng là chúng tôi sẽ “hủy hoại cuộc sống của mình” và thậm chí là “hủy hoại luôn cả những người còn lại trong gia đình”. Nhưng điều mọi người quan tâm nhất, cũng chính là điều tôi lo nghĩ nhiều nhất, là chúng tôi đang hủy hoại cuộc sống của con gái 3 tuổi. Mọi người vẫn hỏi: “Ace sẽ như thế nào? Chắc cô cũng phải để con bé sang một bên vì cô làm gì còn thời gian để quan tâm đến nó khi mải miết với thằng bé bị Down rồi”. Chúng tôi vẫn hay suy nghĩ rằng liệu mình có làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của con gái bé nhỏ không. Chính suy nghĩ đó khiến chúng tôi cảm thấy bối rối.
Tôi từng suy nghĩ rất nhiều, nghi ngờ bản thân rất nhiều nhưng mọi thứ nhanh chóng biến mất khi chúng tôi lần đầu tiên đến Bulgaria để gặp Archie. Thằng bé và Ace ngay lập tức có được những mối liên kết mà tôi không biết giải thích từ đâu và khi nào, thậm chí tôi còn không thể hiểu được. Con bé cứ nhảy cẫng lên trong suốt cả ngày đầu tiên chúng tôi đến đó. Lần đầu tiên thấy co bé, Archie trông khá bối rối như kiểu “Con bé này làm cái quái gì thế nhỉ?”. Sau đó thông dịch viên của chúng tôi nói cho thằng bé biết: “Đó là em gái của con”. Gương mặt thằng bé đột nhiên sáng lên và ôm chầm lấy Ace. Và mọi chuyện là như thế.
Ace đi vòng vòng trong trại trẻ mồ côi với những đứa trẻ và những nhu cầu đặc biệt khác nhau, những đứa trẻ không “dễ thương” và “xinh xắn” theo như nghĩa đen của chúng. Ace yêu thương và chăm sóc chúng. Thấy những điều đó, tôi biết mình đã làm đúng.
Ace hiểu về hội chứng Down cũng không nhiều hơn các bạn cùng tuổi là mấy. Chúng tôi nói nhiều về việc chấp nhận một người khác trong nhà bất kể họ như thế nào, tử tế với tất cả mọi người bất kể họ khác chúng ta như thế nào. Và đó là thông điệp quan trọng nhất mà chúng tôi có thể truyền đạt được cho con. Nữ ca sĩ – nhà thơ Jewel đã nói những điều rất chí lý: “đến cuối cùng, chỉ có lòng tử tế có giá trị”. Làm bố mẹ như chúng tôi, suốt ngày cứ để tâm những chuyện đâu đâu, tự dằn vặt với những nỗi lo lắng về chăm sóc con cái trong thế giới đầy cạnh tranh của ngày này, chúng tôi đã quên mất điều gì là giá trị thật sự. Đó chính là sống tốt với nhau và tử tế với tất cả mọi người.
Ace và Archie như sinh ra để làm anh em của nhau. Con bé là người giám hộ, bà chủ, cô gáo và là người bảo vệ cho anh trai. Và anh trai chính là thế giới của em gái. Tôi từng chứng kiến con gái bảo vệ anh trai với những cảm xúc dữ dội với đám bạn nếu chúng từng nghĩ đến việc chơi khăm Archie. Và tôi cũng từng nghe rằng con bé sẵn sàng cãi nhau đến cùng với những đứa mà nó chưa từng quen biết vì anh trai. Con bé thường bị hỏi: “Anh trai con bị sao vậy?” và thường trả lời theo nhiều cách khác nhau. Nhưng tôi thích nhất là một ngày kia một thằng bé hỏi Ace: “Anh của bạn bị sao vậy?” và con bé trả lời: “Anh ấy chẳng sao cả, chỉ là anh ấy đến từ Bulgaria”.