Bài học từ người nổi tiếng có Hội chứng Down

Prof. Talaat I. Farag

Traimoxanh sưu tập và dịch

Không ai có thể hoàn toàn không bị bệnh trong một giai đoạn nào đó trong hành trình cuộc đời của mình. Trẻ em có thể được sinh ra với dị tật bẩm sinh, trẻ em trong độ tuổi mầm non có thể bị bệnh tự kỷ, tai nạn có thể xảy ra ở mọi lứa tuổi, với tuổi thọ ngày càng tăng, nhiều bệnh như ung thư và bệnh Alzheimer trở nên phổ biến hơn ở thời điểm hiện nay. Trong bài viết này chúng tôi trình bày một số câu chuyện đầy cảm động của những anh hùng đã vượt qua thể chất suy nhược của bản thân. Những câu chuyện về cuộc đời có thực của họ là bức tranh sống động, minh họa những thành tựu đáng khâm phục của họ, những người tuy có những hoàn cảnh sống khác nhau, bị những căn bệnh bẩm sinh khác nhau nhưng trên hết, ho đều vượt qua được hoàn cảnh của mình. Những thành tựu phi thường của vận động viên điền kinh người Canada Terry Fox và tay đua xe đạp người Mỹ Lance Armstrong là điểm nhấn nổi bật của năm 2007. Họ đã trở thành một trong những biểu tượng nổi bật nhất của cuộc chiến chống lại bệnh trong thời hiện đại. Ở bài này, chúng tôi trân trọng gửi tới các bạn câu chuyện của những cá nhân nổi tiếng có hội chứng Down.

 

Gia đình có trẻ em bị Hội chứng Down cần phải kiên trì và vững tin rằng những nỗ lực của họ nhằm cải thiện cuộc sống của con cái họ không bao giờ là vô ích. Bài viết này tập trung vào những câu chuyện của những người đàn ông và phụ nữ có Hội chứng Down ở các quốc gia khác nhau, được cha mẹ và cộng đồng chăm sóc, đã đạt được những thành tích đáng ngạc nhiên trong các lĩnh vực khác nhau. Nghiên cứu bắt đầu vào năm 1866 và tiếp tục đến hiện tại của chúng tôi năm 2008.

Năm 1866, bác sĩ người Anh, John Langdon Down, giám đốc y tế của Bệnh viện Earlswood ở Surrey, công bố các phát hiện của ông trong một báo cáo dài ba trang rưỡi, mô tả một hội chứng lâm sàng mới được công nhận ở trẻ em thuộc các chủng tộc, nền văn hóa và giới tính khác nhau. Ông gọi những đứa trẻ này là trẻ “Mông Cổ” (mongols). Ông nêu ra ba nhận xét chính khi tiến hành quan sát những đứa trẻ này như sau:

  • Trẻ em trắng, Ethiopia, Mã Lai, Mỹ-Ấn Độ, Mông Cổ, khi được đặt cạnh nhau, thì sẽ khó mà tưởng tượng rằng đây là những đứa trẻ không phải là con cùng cha mẹ vì những đặc điểm trên  khuôn mặt của các em bé giống nhau và các biểu hiện tương đồng với nhau.
  • Trẻ em có phản ứng tốt đối với việc dạy dỗ, làm tốt hơn so với những gì được mong đợi.
  • Nhiều em trong số những đứa trẻ này có khả năng bắt chước, có tình yêu âm nhạc và tình yêu với nhịp điệu.

Sau khi trình bày phát hiện của họ tại trường Đại học Y Hoàng gia Edinburgh năm 1875, một năm sau, Fraser và Mitchell xuất bản các báo cáo khoa học đầu tiên với hình minh họa bằng hình ảnh chưa được đặt tên “người Mông Cổ” (mongol) trong Tạp chí Khoa học tâm thần. Họ nói rằng tình trạng này “là không thực sự phổ biến.” Tiến sĩ Mitchell ghi nhận 62 “người Mông Cổ” (mongoloids), có một số khía cạnh chung với người mắc chứng đần độn.

 

Từ người Mông Cổ (Mongolism) đến Hội chứng Dow

Hai năm sau, vào năm 1959,  hai bài báo một từ Paris do Leujene và một từ Edinburgh do Patricia Jacobs đều chỉ ra một nhiễm sắc thể  phụ trội hiện diện trong nhóm “người Mông Cổ” (Mongols), biên tập viên của tạp chí The Lancet (1961) tuyên bố rằng sự mô tả của tình trạng này, trước đây được mô tả như Mông Cổ đần độn (Mongolian idiocy) , là không thể chấp nhận được. Hai mươi nhà di truyền học hàng đầu thế giới đã ký ủng hộ thật ngữ mới “Hội chứng Down” (Down Syndrome), và thật ngữ này được WHO chính thức công nhận vào năm 1965.

Ngày 10 tháng 5 năm 1966, thế giới kỷ niệm 100  năm  ngày bác sĩ Landon công bố phát hiện của mình tại hội nghị chuyên đề về “người Mông Cổ” (mongolism) và thật ngữ  “Hội chứng Down” hoặc “Biến dị Down” được chấp nhận rộng rãi và xứng đáng là thuật ngữ của hiện tượng  khoa học có giá trị tồn tại trong một thời gian dài. Điều này cho thấy rằng, các nhà khoa học không hài lòng với các thuật ngữ trước đó như “người Mông Cổ” (mongolism),“Mông cổ đần độn” (mongoloids), “trẻ em không hoàn hảo” (unfinished child), “bất thường tuyến yên bẩm sinh” (congenital acromicra), vân vân.

Từ Nigel Hunt đến Omar Al-Awadi

Sau hơn 140 năm kể từ khi công bố những phát hiện của bác sĩ Down, bài viết này trình bày câu chuyện của bảy người  đặc biệt tài năng có hội chứng Down, các bậc cha mẹ tận tụy của họ, và cộng đồng nhân đạo. Tất cả người này đều thích nghi với xã hội và trở thành người nổi tiếng, là những gương điển hình. Họ đã chứng minh rằng cái gọi là “Hội chứng Down” không chỉ là “khả năng hấp thụ dạy dỗ” mà còn là “sự cố gắng học tập”. Thậm chí, một số người trong số họ đã có những thành tích xuất sắc và đặc biệt, cạnh tranh với những người không có cặp ba nhiễm sắc thể thứ 21. Một số đề cập thú vị rằng “Hội chứng Down” là một căn bệnh của nền văn minh! Cá nhân tôi đã học được nhiều bài học có giá trị từ việc nghiên cứu những câu chuyện cuộc sống thành công của mỗi một trong những người nổi tiếng với Hội chứng Down sau đây:

  1. Nigel Hunt
  2. Chris Burke
  3. Sheenagh Hardie
  4. Karen Gaffney
  5. Jason Kingsley
  6. Mitchell Levitz
  7. Omar Al-Awadi

Người nổi tiếng thứ nhất

Nigel Hunt – tự thuật tiểu sử của người có “Hội chứng Down”

Năm 1966, một bài luận tự truyện đáng chú ý, Thế giới của Nigel Hunt: Nhật ký của một thanh niên có hội chứng Down ,  do Nigel Hunt, một tài năng có Hội chứng Down viết. Hunt sinh năm 1947 tại Anh, chỉ số IQ của ông là 45. Ông viết và đánh máy bản thảo cuốn sách của mình, với sự hỗ trợ tối thiểu của cha mình. Ông viết về những chuyến đi, về kinh nghiệm bản than và về việc cha mẹ của ông đã được thông báo như thế nào khi ông được sinh ra rằng ông sẽ là người không có khả năng học tập .. Trong lời nói đầu của cuốn sách, Giáo sư Penrose viết, “… khả năng quan sát của ông rất nhạy bén, sự hồi tưởng lại từng chuyến đi rất tỉ mỉ. Cách suy nghĩ của ông vô cùng cụ thể. Ông rất chú ý đến thực tế, không quá tưởng tượng. Ông không bao giờ  khái quát hóa vấn đề “. Không như điều đã được thông báo trước về khả năng của Nigel Hunt, một người có chỉ số IQ là 45. Trong phần giới thiệu của cuốn sách, Nigel nói, “nỗ lực đầu tiên của tôi viết cuốn sách này, đó là tôi nhận được một đặc ân của hoàng gia đến London gặp bà Eileen Garrett, bà là người đã khuyên tôi viết. Tôi học ở nhiều nơi khác nhau như trường tiểu học Longfield, trường Inellan, trường Pinners, và tại trường học của cha tôi, Atholl. Tôi có máy đánh chữ của riêng mình và tự học để viết. Khi tôi đến London nhiều năm trước đây, tôi làm một bộ phim với Giáo sư Penrose “Nhìn vào lòng bàn tay của tôi”. Tôi nhìn vào máy quay và mỉm cười,  giáo sư nói rằng bộ phim sẽ được chiếu ở Mỹ nên tôi hy vọng bạn đã xem phim“.

Trong quá khứ, trước khi cuốn tự truyện của Nigel Hunt ra đời, hình ảnh của người có Hội chứng Down trong mắt công chúng là những người hoàn toàn không tự lập được.

Năm 1969, Sarason và Doris, nắm bắt được tầm quan trọng của những thành tựu của Nigel Hunt. Trong cuốn sách của họ “Vấn đề tâm lý của chậm phát triển trí tuệ” họ viết, “Chúng tôi nghĩ rằng nhật ký của Nigel mang tới sự hồn nhiên và cảm hứng cho tất cả chúng ta. Khi đọc Nigel mô tả các ban nhạc diễu hành, các ngọn núi và các thị trấn, nơi ông đi tham quan  cùng  cha mẹ, mọi người cảm nhận được niềm vui và sự hân hoan trong cuộc sống của Nigel.  Sự lạc quan và lòng can đảm đã làm cuộc sống của người đàn ông có Hội chứng Down tràn đầy năng lượng,  thi vị và truyền cảm hứng cho mọi người; làm cho Nigel trở nên đặc biệt không chỉ đặc biệt trong số người có Hội chứng Down mà còn đặc biệt trong nhân loại.

 Người nổi tiếng Số Hai

Christopher Burke “Factor”

Người nổi tiếng với hội chứng Down, như Chris Burke, là hình ảnh tuyệt vời của sự thành công và lòng tự trọng. Ông viết lời nói đầu của cuốn sách có tựa đề, “Hội chứng Down: Sống và học tập trong cộng đồng” chỉnh sửa bởi Lynn Nedal và Donna Rosenthal năm 1995, Chris viết: “Tôi sống một cuộc sống vui vẻ  và hạnh phúc, đó là bởi vì tôi sống cùng với những giấc mơ của tôi. Tôi yêu những người làm việc trong ngành giải trí và bản thân tôi là một diễn viên, tôi muốn giúp đỡ đồng bào của tôi, những người có Khuyết tật. Nhiều người nhận ra tôi từ vai diễn  của tôi – Corky Thatcher trong “Life Goes On” , được chiếu tại kênh ABC-TV trong nhiều năm. Corky có Hội chứng  Down và tôi cũng thế. Nên gọi đó là  ‘Hội chứng Lên'(1) (Up syndrome), bởi vì có Hội chứng Down (Down syndrome) không bao giờ làm cho tôi ngã  xuống. Tôi luôn luôn đứng lên. Một lý do nữa của sự Lên (Up) là nhờ sự trợ giúp to lớn mà tôi nhận được từ gia đình tôi và tất cả mọi người trong cuộc sống của tôi. Giáo viên, bạn bè, đồng nghiệp rất quan trọng với tôi, giống như tôi quan trọng với họ. Là một phần của một cộng đồng là quan trọng cho tất cả mọi người cho dù họ có Hội chứng Down hay không. Mọi người đều muốn mình thuộc về cộng đồng. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng thật ttuyệt khi mọi người đều hiểu về cuộc sống của tôi. Đó là hiểu về KHẢ NĂNG (điều có thể làm được) chứ không phải là sự  khuyết tật. Tất cả chúng ta đều có những mục tiêu và lý tưởng. Chúng  ta có công ăn việc làm. Chúng ta có  vị trí trong cộng đồng lớn, hầu hết tất cả chúng ta đều có ước mơ, và hang ngày chúng ta sống cùng với những ước mơ này

Corky, nhân vật truyền hình có khả năng giao tiếp tốt và gặt hái được nhiều thành tựu.

Mẹ của Chris Burke, bà Marian, nói “Năm 1965, khi con trai tôi được sinh ra, có rất ít sự hỗ trợ từ bên ngoài cho gia đình chúng tôi. Rất khó khăn để khiến xã hội thừa nhận được một người như con trai tôi, người cần được nhìn nhận và thông hiểu giống như bất kỳ ai khác và anh ta được hiện diện một cách tự nhiên trên mọi mặt của của xã hội. Để Chris có được sự hội nhập và hòa nhập trên các khía cạnh của xã hội như ngày hôm nay, chúng tôi đã nỗ lực tìm kiếm và thực hiện các chương trình hòa nhập cộng đồng. Chúng tôi phải làm cho cuộc sống của con trai mình càng bình thường càng tốt. Điều khiến chúng tôi tự hào là chỉ bắt đầu từ dự án gia đình giản dị mà Chris Burke đã có một vai trong “Life Goes On”. Thật vui khi thấy những người bình thường bày tỏ sự ngưỡng mộ Chris ở sân bay, không chỉ vì Chris là người nổi tiếng, mà còn cho thấy Chris đã chứng minh giá trị của mình và giá trị của những người giống như anh, anh mở rộng tâm trí, trái tim, mở rộng cửa để đón nhận các em bé có Hội chứng Down. Tôi thực sự tin rằng chúng ta phải chấp nhận sự có mặt của các em trong cuộc sống của chúng ta, sau đó chúng ta phải nỗ lực, kiên nhẫn để giúp đỡ các em trong tất cả các vấn đề, các khía cạnh của học tập như ở nhà, trong cộng đồng, và ở trường, để các em có được sự độc lập.

Sau khi tốt nghiệp vào năm 1981, Chris Burke, anh chàng hướng đạo sinh, nhạc sĩ và diễn viên đã trở thành Đại sứ thiện chí của người Hiệp hội những người có Hội chứng Down Hoa Kỳ (NDSS).

Người nổi tiếng Số Ba

Sheenagh Hardie giành huy chương vàng

Sheenagh là người Scotland có cặp ba nhiễm sắc thể thứ 21 được tặng Huy Chương Vàng độc lập, cô ra đời sớm hơn dự kiến (sinh non) vào tháng 10 năm 1961, cha mẹ của cô đã anh dũng sát cánh cùng với các bác sĩ, thầy cô giáo, và các nhà tâm lý học để giúp đỡ cô theo kịp các đói thủ bình thường và cuối cùng cô giành được “ Huy chương vàng Baker  năm 1982” và giải thưởng “ Kyle Apter cho Thành tích đạt được” năm 1989.

Cô xuất bản cuốn tự truyện của mình tựa đề “Tại sao lại là tôi?: Hồi ký của một cô gái có Hội chứng Down” năm 1991, kể về cuộc hành trình của cô từ thời kỳ sơ sinh cho đến khi trở thành một người nổi tiếng tại quê hương Scotland. Là một người có niềm tin mạnh mẽ, cô viết trong cuốn tự truyện của mình: “Bố và mẹ thực sự cảm thấy rằng họ đã được đặc biệt lựa chọn để làm cha mẹ của tôi Họ nói điều này với các chuyên gia, và những chuyên gia nói rằng đó là một suy nghĩ rất hay. Có thể bạn cho suy nghĩ đó là kỳ quặc, nhưng từ đáy lòng mình, tôi cho rằng Thiên Chúa đã giúp tôi lựa chọn cha mẹ cho mình.

Cuốn tự truyện mô tả kỹ lưỡng làm thế nào Sheenagh theo kịp nhịp độ đào tạo, mô tả công tác chăm sóc và hỗ trợ từ Hiệp hội những người có Hội chứng Down Scotland (SDSA). Sở thích của cô bao gồm thu thập chữ ký, tem và bưu thiếp từ khắp nơi trên thế giới, nhất là những bức thiệp sinh nhật cô nhận được hàng năm từ  bộ phận quản lý nguồn nhân lực  của Nữ hoàng Elizabeth II và Hoàng gia.

Hiện tại Sheenagh là một nhiếp ảnh gia lành nghề, luôn mang theo máy ảnh bên mình để chụp những bức ảnh thiên nhiên đẹp như tranh vẽ của vùng Scotland và những chuyến đi tới Áo, Thụy Sĩ và Nam Tư.

Cô yêu công việc trong nhóm thiết kế nội thất, nơi cô làm nhà búp bê, đồ nội thất, chụp đèn treo, trống và những chú ngựa gỗ.

Một điều tự hào nhất là năm 1981, năm của người tàn tật, Sheenagh tham dự vào cuộc thi “Baker of the Year Competition” và trở thành người đầu tiên có hội chứng Down thi đấu với các đấu thủ trẻ BÌNH THƯỜNG  đến từ mọi miền của đất nước!

Người nổi tiếng thứ tư

Karen Gaffney đi qua eo biển Anh

Sinh  năm 1977 với cặp ba nhiễm sắc thể thứ 21, Karen Gaffney thành công tại cuộc thi bơi qua  eo biển Anh khi cô 23 tuổi và là một vận động viên của đội bơi tiếp sức gồm sáu người, điều này đã đưa cô trở thành  người đầu tiên có Hội chứng Down tham gia cuộc thi bơi tiếp sức qua eo biển Anh. Ngoài việc cô có cặp ba nhiễm sắc thể thứ 21 thì chân trái của cô bị teo ngắn và bị trật khớp hông.

Năm 2007, cô là người bản địa đầu tiên của Portland có Hội chứng Down vượt qua chin dặm bơi qua hồ Tahoe (Lake Tahoe), hồ có độ sâu thứ hai của quốc gia, với thời gian 6 giờ và 15 phút. Cô được cha mình, một chuyên gia dạy bơi, hướng dẫn kỹ thuật bơi cho cô ngay từ buổi ban đầu và tiếp tục dạy cô trong suốt quãng thời gian cô học bơi. Bơi qua hồ Tahoe là ý tưởng của cha cô. Ông muốn tới đó nghỉ như khi còn nhỏ và ông hiểu rằng trong bơi lội, hồ Tahoe được coi như đỉnh Everest.

Năm 1997, Karen tốt nghiệp trường trung học dành cho học sinh bình thường, sau đó cô tham gia và hoàn thành khóa học lấy Chứng chỉ Khoa học  và Giấy chứng nhận hỗ trợ cho giáo viên tại trường Cao đẳng cộng đồng Portland năm 2001. Cô là người sáng lập kiêm giám đốc điều hành tổ chức phi lợi nhuận mang tên cô Karen Gaffney ( www.karengaffneyfoundation.com ), đây là tổ chức nhằm hỗ trợ trẻ em có Hội chứng Down trên mọi mặt của đời sống như tại gia đình, trường học, cộng đồng và nơi làm việc. Đồng sáng lập của tổ chức này gốm có tiến sĩ Jean Edwards, giáo sư về giáo dục đặc biệt, và nhà tâm lý học, tiến sĩ Loyal Marsh.

Hiện nay, Karen là diễn giả, cô đi khắp nước Mỹ, nói chuyện với khán giả khắp cả nước về việc khắc phục những hạn chế của bản thân và những thành tựu đạt được với kỳ vọng tích cực. Karen vượt qua bất kỳ thách thức  nào mà cô phải đối mặt với quyết tâm và nỗ lực của bản thân, cô biết những giới hạn của mình, nhưng cô không cho phép để điều đó hạn chế khả năng vươn tới thành công và biến những ước mơ không có giới hạn của mình thành hiện thực.

Người nổi tiếng Số năm và sáu

Ước mơ của Jason Kingsley và Mitchell Levitz

Count Us In: Growing Up with Down Syndrome”  là một cuốn sách tràn đầy thử thách, do tập đoàn Hardcourt xuất bản  năm 1994, do hai bạn trẻ Mỹ với cặp ba nhiễm sắc thể thứ 21: Mitchell Levitz (sinh năm 1971) và Jason Kingsley (sinh năm 1974) viết. Khi sinh họ, cha mẹ của họ được thông báo rằng không thể mong đợi gì ở những đứa con này, nhưng hai chàng trai đã may mắn khi cha mẹ họ không nghe theo lời khuyên của bác sĩ sản khoa. Các bậc phụ huynh đã cho con trai của họ cơ hội để thể hiện sự trưởng thành.

Tiến sĩ Mary Coleman của đại học Georgetown nói rằng trái tim thép của hai thanh niên đã xóa sạch các quan niệm sai lầm trước đây. Cuốn sách này là một phần của phong trào vận động xã hội có một cái nhìn cởi mở hơn bằng việc nhìn qua cửa sổ tâm hồn của hai thanh niên Mỹ trẻ có cặp ba nhiễm sắc thể thứ 21 và bốn vị phụ huynh của họ.

Mẹ của Jason, bà Emily Kingsley, nhà viết kịch cho Sesame Street , và mẹ của Mitchell là bà Barbara Levitz , một giáo viên giáo dục đặc biệt và là người sáng lập của Ủy ban Hỗ trợ phụ huynh của trẻ có Hội chứng Down.

Jason và Mitchell không có gì chung, ngoại trừ rằng cả hai muốn giúp đỡ những người cần trợ giúp. Thật thú vị, họ có ước mơ khác nhau – Jason đang tìm kiếm để trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, giống như Chris Burke, trong khi Mitchell, lại theo học khoa học chính trị và làm việc tại Viện phát triển con người, anh cũng viết trong cuốn sách của mình rằng anh đang mơ ước trở thành tổng thống Hoa Kỳ!

 

Người nổi tiếng Số Bảy

Omar Al-Awadi Đại sứ thiện chí

Omar Al-Awadi, một quý ông Kuwait 32 tuổi với cặp ba nhiễm sắc thể thứ 21, ông là niềm tự hào của quốc gia, của cha mẹ, cộng đồng, của các học giả, và tôi. Ông rất may mắn khi cha mẹ ông đều là những bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng. Với niềm tin mạnh mẽ đã giúp họ có được một thái độ vững vàng để xây dựng một chuyến lược chăm sóc con trai và các em bé khác có Hội chứng Down. Omar tốt nghiệp trường đặc biệt vào tháng Sáu năm 1997 khi ông 22 tuổi, từ đó ông  làm việc toàn thời gian của mình tại Bộ Phúc lợi xã hội.

Sự ra đời của Omar là một bước ngoặt trong cuộc sống của mẹ ông. Bà quyết định cống hiến toàn bộ sự nghiệp của mình cho những người có Hội chứng Down nhằm làm cho cuộc sống của họ tốt đẹp hơn. Khi Omar 12 tuổi, mẹ của ông, Tiến sĩ Sadika Al-Awadi, bảo vệ luận án tiến sĩ trong lĩnh vực y học của bà với lời đề tặng cho cậu con trai thân yêu của mình. “Tặng Omar con trai yêu quý của tôi với 47, XY, dạng phân bào 21, đã kích thích tôi theo đuổi sự nghiệp của tôi như là một nhà di truyền học lâm sàng, quan tâm đến công tác phòng chống của các vấn đề di truyền trong nước và các nước khác.” Trong thực tế, cô đã đề cập, “Omar có lẽ là yếu tố thúc đẩy nhất đằng sau quan tâm của tôi trong việc thành lập Trung tâm Y tế Di truyền học Kuwait vào năm 1979.” Các hoạt động đầu tiên của Trung tâm bao gồm cha mẹ tụ tập để nói chuyện về Hội chứng Down và các nguyên nhân của nó, nơi để tìm kiếm sự hỗ trợ, kết nối con cái của họ vào hệ thống giáo dục, và cơ hội trong tương lai cho các em. “Điều này không chỉ là hoạt động lần đầu tiên ở Kuwait, mà còn là động cơ thúc đẩy cho các bậc cha mẹ bao gồm cả bản thân tôi“, cô giải thích. Sự có mặt của Omar trong đời sống của cha mẹ ông cũng chính là động lực cho sự ra đời của Hội cha mẹ có con có Hội chứng Down Kuwait, và những trợ giúp của hội đến với những gia đình có thành viên là Hội chứng Down là dịch vụ không thể thiếu cho đến ngày hôm nay.

Tôi thực sự hạnh phúc khi gặp lại Omar tại Hội nghị Di truyền học quốc tế năm 2006 tổ chức lần đầu tiên tại Kuwait, khi đó tôi rất ngạc nhiên trước những thành tích của Omar, thái độ lịch lãm, điềm tĩnh nơi anh cũng như phong cách quý ông của Omar. Omar là nhạc sĩ, nhiếp ảnh gia, và có giấy phép tự lái xe. Ông là một lãnh đạo trẻ chân thành, có trực giác tốt, vui vẻ, dễ chịu, năng động, và lạc quan.

Thay mặt Quỹ Nghiên cứu của Các đại sứ ở Bắc Mỹ, tôi vui mừng thông báo ông Omar Al-Awadi đã được chọn là Đại sứ thiện chí của Giáo dục Quốc tế không biên giới – một phong trào toàn cầu thúc đẩy các chương trình đào tạo cho giáo dục và những người chăm sóc trẻ em đặc biệt ở khắp mọi nơi.

 Bản dịch của traimoxanh – đề nghị ghi rõ nguồn hoặc link khi trích dẫn

Print Friendly, PDF & Email

Leave a Reply